Người đàn ông trẻ tuổi kia bật cười, mặc dù bị giày vò tới tang thương nhưng giọng nói thì vẫn trẻ tuổi như thế.

"Ngày nào cũng là giọng điệu này, tao nghe tới mức tai mọc kén rồi đây này, tao sẽ không làm đầy tớ của bọn mày, tao sẽ quang minh chính đại rời khỏi nơi này, sau đó tìm tới từng đứa bọn mày, để bọn mày phải trả giá!"

"Ngu xuẩn, vô tri, đần độn!"

Người phụ nữ áo choàng xám kia hét lên chói tai, mỗi ngày ả đều tới đây khuyên nhủ người đàn ông này, thế nhưng đã mất đi kiên nhẫn từ lâu rồi.

Nếu không phải cấp trên yêu cầu không được tổn hại tới tính mạng hắn, ả đã sớm chém tên này thành muôn mảnh rồi.

"Mày nhất định sẽ khuất phục, không ai có thể cứng cỏi mãi được, ý chí của con người chính là thứ buồn cười nhất, đến khi đó mày sẽ là L mới..."

"Vậy mày cứ thử đi, mụ già táo bạo một tháng ba mươi ngày ngày nào cũng có kinh." Người đàn ông kia khiêu khích nói.

Người phụ nữ áo khoác xám tro vươn đầu ngón tay gầy đét điểm nhẹ một cái, mớ rơm rạ trong phòng giam kết lại thành một con bù nhìn đè chặt người trẻ tuổi kia.

Con bù nhìn rơm lộ ra nụ cười quỷ quyệt, sau đó từ phần tay của bù nhìn mọc ra một sợi dây leo có đầy gai nhọn, dây leo vung lên rồi quất xuống.

Người đàn ông trẻ tuổi kia nhắm mắt lại, bảo vệ đầu, không hề sợ hãi.

Cậu ta sẽ tiếp tục chống chọi, tuyệt đối sẽ không khuất phục, thẳng đến ngày có thể rời khỏi nơi này.

Có lẽ... ngày đó chính là tử vong.

...

Từ cảnh tượng rời ra ngoài, Ôn Văn vỗ vỗ tay, người trẻ tuổi này rất hợp khẩu vị của anh.

"Người này rất tốt, thân ở trong bóng tối nhưng tâm lại hướng về ánh sáng, là tài nguyên tốt để làm nhân viên thu nhận."

"Không thể để cậu ta chịu dằn vặt như vậy được, mình phải cứu cậu ta ra, nhưng mình nên làm thế nào đây nhỉ..."

Ôn Văn vừa mới lóe lên ý nghĩ này, trong bong bóng đã hiện lên một đoạn tin tức.

'Tỉnh Đông Sơn thành phố Diên Lăng, sơn trang Lệ Thủy, phân hội Đọa Thần Huyết...'

"Tuyệt vời, mình dành ra chút thời gian cứu cậu ta... cái quỷ gì vậy?"

Phân hội Đọa Thần Huyết, này không phải là hang ổ của đám người siêu năng biến thái giống L tiên sinh à?

Bảo Ôn Văn tới đó cứu người thì không bằng tự giết mình cho đỡ chết đau đớn.

"Vấn đề này tạm gác lại, nó đã vượt khỏi phạm vi năng lực của mình, có điều địa chỉ này cũng coi như là một tin tức quan trọng, mình có thể báo tin này cho hiệp hội."

...

Trong biệt thự sang trọng, dưới ánh đèn nhu hòa, Liêu Gia Hân đang xử lý một chậu tôm càng xanh sinh động thật lớn.

Tôm càng xanh nhảy bật lên dọa Liêu Gia Hân giật mình nhảy lên một chút, tình cảnh trông có chút ấm áp.

Grandi ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng bếp nhìn một màn này, nhưng trong lòng chỉ có ý lạnh không thể nào tiêu tan và cảm giác vô lực sâu đậm.

Hiện giờ, làn da toàn thân hắn đã biến thành màu xanh lá cây đậm, thoạt nhìn không còn giống con người nữa.

Người phụ nữ này đang từng chút kéo hắn xuống vực sâu.

"Cao lắm thì chỉ một hai ngày nữa mình sẽ hoàn toàn mất đi ý thức, biến thành ruộm ươm cho thứ gì đó chào đời...."

"Có người phụ nữ này ở, ngay cả tự sát mình cũng không thể làm được, người siêu năng khác cũng không thể trông cậy."

Grandi thở dài một hơi, chìm vào quyết định khó khăn.

"Do dự lâu như vậy cũng nên có quyết định, nếu như không muốn chìm đắm trong đau đớn vô tận, mình chỉ có thể làm như vậy mà thôi!"

Đột nhiên Grandi đứng dậy, một luồng khí đen từ trên người hắn tỏa ra tạo thành một bóng đen đi theo phía sau hắn.

Hiện giờ, hắn có một thoáng ngắn ngủi hồi phục toàn bộ thực lực của mình!

Nhưng trạng thái này chỉ có thể duy trì liên tục vài phút mà thôi, hơn nữa hắn cũng không thể tiến hành tự sát, cũng không thể giết được Liêu Gia Hân.

Sau khi sức mạnh của hắn tiêu hao hết, chuyển đổi sẽ lập tức bắt đầu.

Trước đó Grandi không dám làm như vậy, nhưng bây giờ thì hắn nguyện ý dùng ngày cuối cùng có ý thức tỉnh táo của mình, liều mạng một phen!

Hắn muốn đánh cuộc tất cả, phóng ra hơi thở của 'Mẹ Vĩ Đại'!

Hắn sẽ không để chuyện này yên lặng tiến hành, hắn muốn nó phải oanh oanh liệt liệt.

"Thân mến à, anh muốn làm gì vậy?"

Liêu Gia Hân nhíu mày vội vàng đi tới, muốn ấn Grandi xuống ghế ngồi, trước giờ cô ta vẫn luôn làm vậy.

"Tao muốn, he he... làm chuyện mà bọn mày vẫn luôn muốn làm!"

Grandi cắn cổ tay mình, sau đó bóp cổ Liêu Gia Hân, rót dòng máu xanh lục tanh hôi ẩn chứa vô số điều quỷ dị của mình vào miệng cô ta.

Sau khi máu xâm nhập cơ thể, ánh mắt Liêu Gia Hân trở nên mê ly, dưới làn da tựa hồ có thứ gì đó đang vặn vẹo ngọ nguậy, muốn xé da chui ra.

Người phụ nữ xinh đẹp hơi lớn tuổi một chút này nháy mắt trở nên cực kỳ xấu xí.

Grandi ngồi phịch xuống ghế sô pha, ý thức bắt đầu không rõ, nhưng khóe miệng thì lộ ra ý cười, chuyện có thể làm hắn đã làm rồi, còn lại thì giao cho ý trời định đoạt.

Cuối cùng, hắn cư nhiên có cảm xúc áy náy với Liêu Gia Hân.

Trong mắt người phụ nữ này, cô ta không phải đang đẩy Grandi vào vực sâu, mà là đang chăm sóc một người đàn ông đáng thương có khuynh hướng muốn tự sát, là tình yêu của cả cuộc đời cô.

Đáng tiếc, vì một tia hi vọng cuối cùng, Grandi buộc phải làm như vậy.

Cuối cùng Liêu Gia Hân gào thảm một tiếng, làn da bị xé toạt, hơi thở quỷ dị men theo dòng máu của cô văng tung tóe ra ngoài.

Cả ngôi biệt thự tựa hồ chuyển động, tất cả những thứ là chất hữu cơ đều xảy ra biến hóa kỳ lạ.

Côn trùng dưới đất, cá kiểng trong hồ cá, chậu tôm càng xanh mới xử lý được phân nửa trong nhà bếp, bồn hoa ngoài sân, thậm chí là gà vịt thịt cá đều giống như sống lại, bắt đầu chạy như điên.

Những thứ này hợp lại thành một tình cảnh cực kỳ quỷ dị, nhưng phảng phất lại có một loại hài hòa quái dị.

Rất nhiều thứ tụ lại ở bên cạnh Liêu Gia Hân, giống như hàng hóa đang chờ đợi được lựa chọn.

Mà làn da bị vỡ tung của Liêu Gia Hân, phần máu thịt be bét kia ngưng kết lại thành xúc tua thò ra ngoài, sau đó dung hợp với những thứ đang chờ đợi kia.

Dung hợp tốn khoảng mười mấy phút, Liêu Gia Hân đã không còn là người phụ nữ xinh đẹp kia nữa rồi, mà là một con quái vật đáng sợ cao gần ba mét.

Ngoại trừ phần thân thể con người, những bộ phận khác trên người Liêu Gia Hân thật sự khó có thể hình dung.

Gương mặt đã vặn vẹo biến hình kia vẫn còn biểu tình dịu dạng khủng khiếp như trước, Liêu Gia Hân ôm lấy Grandi đã hôn mê, nhẹ nhàng đong đưa dỗ dành đứa bé chìm vào giấc ngủ.

Trước khi Grandi hoàn toàn chuyển đổi, cô ta sẽ không để ai quấy rối hắn.

Dị biến không ngừng xảy ra trên người Liêu Gia Hân, lấy biệt thự của cô ta làm trung tâm, hơi thở quỷ dị chậm rãi lan tỏa.

Nơi bị liên lụy cũng giống như biến thành một thế giới khác, một thế giới chỉ có quỷ dị và vặn vẹo.

Đây là lần đánh cược cuối cùng của Grandi.

Nếu như hắn không làm vậy thì có lẽ hắn sẽ lặng lẽ tiến hành chuyển đổi mà không bị ai phát hiện, thẳng đến khi hắn thật sự biến thành một sự tồn tại quỷ dị nào đó.

Đến khi đó, hắn sẽ vĩnh viễn chìm đắm trong tuyệt vọng và đau khổ.

Nhưng giờ đây, quỷ dị bùng nổ, Hiệp Hội Thợ Săn nhất định sẽ chú ý tới.

Với năng lực của Hiệp Hội Thợ Săn, có lẽ hắn sẽ bị giết trước khi chuyển đổi hoàn toàn.

Đây chính là kế hoạch của Grandi, chủ động gọi Hiệp Hội Thợ Săn tới giết mình.

Đối với hắn bây giờ mà nói, tử vong chính là cứu rỗi.

...

0.17478 sec| 2414.438 kb